Xuân Xưa.
Đêm sâu ta ngồi ru tối,
Nghe sao khuya ánh tinh cầu.
Nhớ em đếm sầu diệu vợi,
Mơ xuân mấy nẻo giang đầu.
Bài hát vang trời gió lộng:
“Ôm nàng Xuân đẹp vào tay”.
Ôi! Dáng xuân xanh tròn mộng,
Ta si tình em ngất ngây.
Yêu em như mùa xuân mới,
Ngọt ngào xoay những môi hôn.
Đôi ta mỏi mòn đón đợi,
Ba mươi năm vẫn chờ mong………..
Tháng tư rời xa cố xứ,
Gặp em rồi yêu mùa xuân.
Ta gọi tên em lữ thứ:
Xuân ơi! Đâu thể lìa tan.
Ta mơ ngày nao sum họp,
Trên quê hương cũ, Tiền Giang.
Những chùm hoa xuân choáng ngợp,
Trong lòng thế hệ hân hoan.
Ta nằm đêm sâu gối mộng,
Mỹ-nhân ngập lụt tâm hồn.
Bởi em đã là sức sống,
Trong tim óc của thi nhân.
QUỐC NAM
(Tháng tư 2007)
Giấc mơ Xuân.
Bỗng chốc giấc mơ thành hiện thực,
Đêm nào em ngủ trên tay anh.
Gió mưa đời đã chìm tâm thức,
30 năm trường ngóng cố nhân.
Thuở cũ gặp nhau trong trái ngang,
Đôi ta đều giữ nỗi yêu thầm.
Rồi xa cách đến muôn trùng đắng,
Mất dấu tình nhau vạn nẻo trần.
Và đó, người đi tìm quên lãng,
Với ngàn cuộc rối của trần gian.
Nhưng em, hình bóng như sao sáng,
Trong óc tim anh biển nhớ thương.
30 năm qua như ác mộng,
Anh kiếm tìm em chốn bụi hồng.
Tuyệt vọng song lòng anh vẫn tưởng:
Mai này ta dựng được mùa xuân.
Hôm nay, xuân chín trên cành biếc,
Rừng núi chim ca khúc nhạc vàng.
Anh gặp lại em, tình bất diệt,
Nụ hôn nối tiếp những hân hoan.
Ôi, giấc tình yêu là hư ảo,
Nhưng tình ta lại đẹp trăm năm.
Quê hương em, sóng Tiền Giang vỗ,
Anh dấu yêu nhiều một dáng Xuân.
QUỐC NAM
Tháng chín mưa bay.
Tháng chín xưa, buồn như mộ địa,
Cuộc tình hờ hững, lỏng vòng tay.
Người đi tìm mãi men tình lạ,
Tôi có là tôi, vết nhục cay?
Người bỏ đi xa. Tôi hồi tưởng:
Cuộc tình thứ nhất vẫn còn đây.
Yêu em áo tím nhiều năm mộng,
Định mệnh một ngày tay siết tay.
Tháng chín xa người, đã quá xa,
Hai mươi năm cũ vụt bay qua.
Gặp nàng, quanh núi đồi hoang vắng,
Tôi gọi tên em, tối nhạt nhòa…
Tháng chín, tình đầu tôi sống dậy,
Lửa yêu đương sáng rực tinh cầu.
Em xinh tươi quá, như trăng vậy,
‘Danh tướng, mỹ nhân’ mãi có nhau.
Tháng chín tôi trở về phố thị,
Mưa bay trên đỉnh núi thông xanh.
Hồn sôi biển động, em kiều mị,
Thương nhớ ngàn năm một dáng xuân.
Tháng chín mây bay lạnh gió thu,
Bóng hình yêu dấu, nặng tương tư.
Cao nguyên xanh ngát màu hy vọng,
Tim óc tôi bừng một nghĩa YÊU.
Tôi muốn trải hoa trên lối nhỏ,
Đón em về giữa nắng quê hương.
Yêu nhau nơi núi rừng xa lạ,
Sao giấc mơ tôi vẫn chập chờn?!
Đời tôi qua lắm bến bờ hoang,
Bỏ lại sau lưng những ngỡ ngàng.
Gặp gỡ em yêu, tôi mới hiểu:
Thiếu em là thiếu bóng thiên đàng.
Này em, hãy lắng nghe thì thầm,
Yêu quá nên tôi vẫn ước mong:
Mai mốt tôi/em về bến cũ,
Tình ta sẽ đẹp nhất quê hương.
QUỐC NAM
Đệ Nhất Cuộc Tình.
Khi bước chân anh quay về dĩ vãng,
Nghe em buồn trong khoảng tối mênh mông.
Trời mùa thu anh gom những ánh vàng,
Kết vương miện tôn em là Nữ Chúa.
Anh đã sống những phút giây tận hứa:
Yêu trọn đời một hình bóng trong mơ.
Bởi vì em đang lệ thuộc người ta,
Đạo nghĩa nhốt kín em vào hoang-ngục.
Rồi xa cách rất nhiều năm rã mục,
Tâm hồn anh vẫn mòn mỏi mơ đau:
Phép lạ nào nổ tan qủa địa cầu,
Để anh được gặp em nơi kiếp khác…
***
Rồi… giấc mộng bỗng biến thành sự thực,
Anh đâu ngờ còn gặp lại người yêu.
Em vẫn xinh tươi, thêm nét diễm kiều,
Dù đôi ta ngót 30 năm ly biệt.
Ôi! Bao năm hình bóng em bất diệt,
Trong tim óc anh lửa cháy tình đầu.
Đeo đuổi đôi ta suốt cuộc bể dâu,
Và mối tình đã trở thành vĩ đại.
Em yêu dấu, có nghe anh thủ thỉ?
Hãy hiến dâng nhau thể xác, tâm hồn.
Bởi đôi ta đã sở hữu tình trường,
Chỉ có em và anh trên trần thế.
Với đôi ta, mọi chuyện đời quá nhẹ,
Anh yêu em bằng ‘đệ nhất cuộc tình’ –
Em yêu anh trong ngang trái phiêu linh.
Ta gần nhau đâu phải chờ kiếp khác.
QUỐC NAM
11/2005
Dấu Vết Tình Thơ.
Nhớ em cao như núi,
Như biển rộng sông dài.
Núi nhớ làm tê dại,
Biển lũ lụt hình hài.
Từ cao nguyên tình xanh,
Qua núi đồi đá vỡ.
Em ấp ủ tình anh,
Bằng trái tim máu rỏ.
Qua bao nhiêu năm trường,
Anh tìm em khắp chốn.
Hình bóng đêm hoang đường,
Trong nhánh sông mộng tưởng.
Nhưng em vẫn thiết thân,
Trong tim óc thi nhân.
Làm sao ta gặp lại,
Dù mênh mông ngút ngàn.
Nào ngờ em thấy anh,
Trước cả giờ sinh tử.
Đôi ta gặp lại mình,
Bằng máu tim tình tự.
Ôi, tiền kiếp lương duyên,
Bao nhiêu năm mỏi mòn.
Ta yêu nhau suốt kiếp,
Đẹp nhất chốn bụi hồng.
Hỡi người yêu trong mơ.
Hãy nhắm mắt phượng thờ.
Ta hôn nhau đằm thắm,
Trên dấu vết tình thơ.
QUỐC NAM
(Trích thơ tập 7 ‘Quê Hương Người Tình’
sẽ xuất bản)